Bạn bè cùng lớp hồi cấp 1, cấp 2
thường hay kể vanh vách về ngày xưa nhưng riêng mình thì chỉ nhớ lờ mờ. Không
biết hồi nhỏ mình có xinh không nhưng mỗi lần gặp lại bạn cũ, thao thao chuyện
ngày xửa ngày xưa đứa nào cũng nhắc đến “đôi
mắt huyền”. Hồi đó lấy đâu ra máy ảnh để mà ghi lại “đôi mắt huyền”, chỉ nhớ mỗi
lúc ngắm mình trong gương lại nhìn thấy hai hàng lông mi thật dài, thật đen và
trên mí mắt lúc nào cũng ánh lên màu xanh, cứ như mắt của những cô văn công. Mình
đã rất thích thú và ngạc nhiên khi phát hiện ra màu xanh trên mí mắt ấy. Và dù vẫn chỉ là một đứa trẻ
con, vô tư không vướng nổi buồn nào nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy ai cũng thấy nét
buồn thật buồn. Mỗi lần nghe bạn bè bảo: Người có đôi mắt buồn sẽ có cuộc đời
nhiều nước mắt, mình lại thấy nao nao, lo lắng.
Thời gian dần trôi, màu xanh trên mí mắt biến
mất từ lúc nào không biết, hai hàng lông mi cũng thưa dần, ngắn dần, đôi mắt
không còn... huyền nữa và ...cả nét buồn trong ánh mắt ngày xưa cũng biến ...đi
đâu mất.
Và cuộc đời cũng ít nước mắt mà nhiều nụ cười ... :)
Trả lờiXóaCuộc đời vẫn đang còn dài mà :)
Xóa