Hồi học cấp 2, không phải là đứa
siêng năng, cần cù (luôn đi ngủ trước 10h tối) nhưng khi học ở lớp thường, mình
hay lọt vào Top 5 của lớp. Cũng cảm thấy một chút hãnh diện, một chút tự tin
trước đám bạn bè. Trong mắt bọn nó mình cảm nhận được sự “ngưỡng mộ” mà bọn
chúng dành cho mình.Vượt qua mấy vòng thi cấp thành phố, cấp tỉnh, cuối cùng
cũng lọt được vào cấp ba chuyên Lý của
Tỉnh. Nhưng tất cả không “lung linh” như những gì mình tưởng tượng khi vào học lớp
Chuyên. Ở đây bạn cùng lớp toàn là những anh chàng đầu óc thuộc loại “siêu”, suốt
ngày chỉ biết “cày”, thấy con gái như thấy cọp. Và tệ hại hơn, mình được lọt
vào Top 5 nhưng xếp từ dưới lên về thành tích môn Chuyên. Cái niềm hãnh diện,
tự tin từ hồi học lớp thường biến đi đâu mất chỉ còn lại nổi mặc cảm: “Sao mình
dốt thế”, sao mình không được vào đội tuyển...đeo đẳng. Những tháng ngày cấp ba
chuyên Lý lặng lẽ trôi qua không một chút sắc màu. Nhớ có một lần thầy ra bài
kiểm tra môn Toán 1 tiết, thầy giáo chuyên Toán ra đề nên đề hơi khó đối với với
dân chuyên Lý ...hay do hôm đó tâm hồn mình treo ngược cành cây ngoài cửa lớp.
Đọc đề mãi mà không làm được bài nào. Nhận kết quả bài kiểm tra với điểm 0 tròn
trĩnh mà choáng ...cả váng. Con 0 đầu tiên trong đời, nó làm cho căn bênh "mặc cảm" càng thêm ... trầm trọng.
Nếu cho mình chọn lại, mình nhất
định sẽ không thi vào lớp Chuyên.
Ì ạch vậy mà cuối cùng cũng thi
đậu vào Khoa Kinh tế -Trường Đại học Bách khoa... ngay từ lần thi đầu tiên với
số điểm sát nút. Cũng nhờ may mắn :). Chấm dứt những tháng ngày học Chuyên đầy
mặc cảm...
Cho đến nay vẫn có nhiều ý kiến trái chiều về những lớp chuyên ngày ấy :)
Trả lờiXóaNhất định không cho con mình thi vào lớp chuyên nữa :)
Trả lờiXóa