Mình nhớ lúc nhỏ nhà mình ở ngay
sát một con sông.Hồi đó mình mới 6 tuổi và bắt đầu bước vào lớp Vỡ lòng. Hàng ngày cứ đến giờ, mình
thường cùng bọn trẻ con trong xóm theo nhau lội qua sông này để đến lớp. Mùa Hè
nước sông cạn bọn mình cởi quần ra và đội cả quần cả sách vỡ lên đầu rồi lần
lượt từng đứa lội qua sông. Nước có khi ngang tới ngực. Cứ đứa này bắt chước
đứa kia, chẳng biết sợ là gì (mà đã có đứa nào biết bơi đâu). Vượt qua bờ bên
kia, mặc quần vào lại tiếp tục hành trình vất vả đến lớp. Đôi dép nhựa dưới
chân không đủ để giữ cho bàn chân nhỏ bé tránh được cái nóng rát bỏng của bãi
cát trơ trọi lưa thưa vài bóng cây. Cả bọn cứ núp dưới bóng cây này nghỉ một
chút lại ba chân bốn cẳng chạy ù thật nhanh đến gốc cây kế tiếp. Đến gốc cây kế
tiếp lại đứng xuýt xoa vì bàn chân bị nóng rát, nghỉ một chút lại chạy ù tới gốc cậy kế tiếp nữa. Cứ thế
rồi cũng đến được lớp Vỡ lòng. Lớp học vỡ lòng nằm giữa một bãi cát trắng, mái
lợp bằng lá tranh hay cọ mình cũng không còn nhớ rõ. Tường được trát bằng bùn
bên trong lộ ra những nan tre đan lại. Những tấm ván dài kê tạm được dùng làm
bàn và hai thanh tre gác qua được dùng làm ghế. Vượt qua chặng đường dài để đến
lớp nắn nót từng chữ o, chữ ơ mới thấy việc viết chữ thật sự khó khăn chứ con
đường cả bọn đã vượt qua thì chỉ là chuyện nhỏ. Thế mà tiếng cười của bọn trẻ
con tụi mình vẫn vang lên khanh khách rộn rã giữa đồi cát trắng mênh mông.
Mình đã hoàn thành Lớp vỡ lòng như
thế để bước vào lớp 1 như bao đứa trẻ thời đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét