Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

Mẹ

Mấy hôm nay mãi miết với những thú vui của mình, ít gọi điện hỏi thăm mẹ. Đang lu bu công việc mẹ gọi điện vào  hỏi thăm con" Con dạo này khỏe không? Công việc thế nào ? Ông chủ mới là người VN hay người nước ngoài? Ông chủ mới đối xử với con có tốt không? Con nhớ đi khám kiểm tra sức khỏe, đừng chủ quan, tử vi năm nay con hay đau ốm nhiều đó...!!!". " Mẹ ơi, con đang bận, tối về con điện cho mẹ"

Hết giờ làm nhớ lời mẹ dặn, tranh thủ ghé vô khám sức khỏe. Bác sĩ hỏi: " Em bao nhiêu tuổi" - "Dạ em  xx. ạ "." xx tuổi sao mà trẻ măng vậy ?" . Nghe bác sĩ khen mà sướng rơn. Bác sĩ nữ khen nên tin là khen thiệt.

Tối về lúi húi lo cho con gái học bài, quên mất là mình chưa điện lại cho mẹ.  

Mẹ...

    

Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014

Thời gian

Lại thêm một người nữa ra đi, vậy là đã có 5 người ra đi trong vòng 1 tháng. Chỉ còn 12 người cũ ở lại. Mọi người cảm thấy chạnh lòng. trong đó có mình. Mỗi người ra đi với một cách khác nhau. Người ra đi sớm thời còn ông chủ cũ được ông chủ cũ tặng 20tr, người trễ hơn 10tr, trễ hơn nữa 5tr và những người cuối cùng không còn gì để tặng nữa....  Ông chủ cũ tặng quà vì những công lao đã đóng góp, sao không tặng quà cho những người ở lại gắn bó với Công ty nhỉ ???

Thời gian cứ trôi, công việc vẫn cứ chầm chậm.

Những vướng mắc trong công việc đang chọn cách nhờ Thời gian giải quyết.

Thời gian dạy cho ta tính kiên nhẫn và ai kiên nhẫn hơn sẽ thắng.

Thứ Năm, 25 tháng 9, 2014

Học chuyên

Hồi học cấp 2, không phải là đứa siêng năng, cần cù (luôn đi ngủ trước 10h tối) nhưng khi học ở lớp thường, mình hay lọt vào Top 5 của lớp. Cũng cảm thấy một chút hãnh diện, một chút tự tin trước đám bạn bè. Trong mắt bọn nó mình cảm nhận được sự “ngưỡng mộ” mà bọn chúng dành cho mình.Vượt qua mấy vòng thi cấp thành phố, cấp tỉnh, cuối cùng cũng lọt được vào cấp ba chuyên Lý của Tỉnh. Nhưng tất cả không “lung linh” như những gì mình tưởng tượng khi vào học lớp Chuyên. Ở đây bạn cùng lớp toàn là những anh chàng đầu óc thuộc loại “siêu”, suốt ngày chỉ biết “cày”, thấy con gái như thấy cọp. Và tệ hại hơn, mình được lọt vào Top 5 nhưng xếp từ dưới lên về thành tích môn Chuyên. Cái niềm hãnh diện, tự tin từ hồi học lớp thường biến đi đâu mất chỉ còn lại nổi mặc cảm: “Sao mình dốt thế”, sao mình không được vào đội tuyển...đeo đẳng. Những tháng ngày cấp ba chuyên Lý lặng lẽ trôi qua không một chút sắc màu. Nhớ có một lần thầy ra bài kiểm tra môn Toán 1 tiết, thầy giáo chuyên Toán ra đề nên đề hơi khó đối với với dân chuyên Lý ...hay do hôm đó tâm hồn mình treo ngược cành cây ngoài cửa lớp. Đọc đề mãi mà không làm được bài nào. Nhận kết quả bài kiểm tra với điểm 0 tròn trĩnh mà choáng ...cả váng. Con 0 đầu tiên trong đời, nó làm cho căn bênh "mặc cảm" càng thêm ... trầm trọng.

Nếu cho mình chọn lại, mình nhất định sẽ không thi vào lớp Chuyên.

Ì ạch vậy mà cuối cùng cũng thi đậu vào Khoa Kinh tế -Trường Đại học Bách khoa... ngay từ lần thi đầu tiên với số điểm sát nút. Cũng nhờ may mắn :). Chấm dứt những tháng ngày học Chuyên đầy mặc cảm...

Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014

Dạ tiệc

      Lâu lắm rồi mình chưa tham dự một buổi Dạ tiệc đúng nghĩa nên mình hơi hồi hộp cho buổi Dạ tiệc ngày hôm đó. Biết sẽ được giao lưu với rất nhiều chàng trai và cô gái 8X năng động, trẻ trung, xinh đẹp đến từ Hà Nội nên cũng muốn diện cho mình một chiếc áo đầm thật đẹp.Chọn mãi cuối cùng cũng chọn được một chiếc áo đầm màu xám đen (kín cổng cao tường, không giống áo đầm dạ tiệc chút nào). Không sao, quan trọng là mình đến ngắm nhìn người ta chứ không phải để người ta ngắm nhìn mình.Bối tóc cao, một chút phấn, một chút son hồng, ngắm nghía mình trong gương trông cũng đủ để tự tin đến với buổi Dạ tiệc.
     Dạ tiệc được tổ chức trên sảnh của một Nhà hàng lớn ngay sát biển.Sân khấu với nhiều đèn màu nhấp nháy có cả dàn nhạc đủ để nhiều người vừa hát vừa nhảy trên đấy. Sân khấu nhìn thẳng ra biển, khung cảnh thật đẹp, gió biển thổi vào mát lạnh.Mình chú ý đến dòng chữ ghi trên phông nền của sân khấu: " Cơn bão nghiêng đêm", một chút ngạc nhiên và thú vị bởi thời tiết hôm ấy thật bình yên.
     Rồi các cô gái 8X cũng xuất hiện trong những chiếc váy dạ tiệc hở vai, để lộ ra bờ vai trần với làn da trắng nõn nà. Những ánh mắt, những nụ cười, và cả giọng nói Hà Nội dễ thương làm cho không khí bắt đầu nóng lên, các chàng trai Đà Nẵng bật nắp bia để chào đón.
     Màn chào hỏi bằng những ly bia qua nhanh, các chai rượu bắt đầu được khui ra. Mình say sưa nhìn các cô gái trẻ tự rót rượu, nâng ly và uống rượu quá ư... là sành điệu.Một ly, 2 ly, 3 ly... bao nhiêu ly, không thể đếm được nữa. Mình thích thú nhìn những cô gái sôi nổi và tràn đầy sức trẻ vui hết mình. Cũng nâng ly chạm cốc với bạn bè nhưng trên tay mình lại là ly nước suối. Một cậu bạn người Hà Nội rót rượu vào cốc và nói: "Chị nâng cốc chạm môi chút cho vui". Ừ, thôi thì cũng nâng cốc chạm môi với bạn bè chút cho vui, chứ ai lại cứ cầm ly nước suối để cụng rượu sao được.
    Có một điều làm mình nhớ mãi vào tối hôm đó,cứ mỗi lần nâng cốc rượu định chạm môi thì luôn có một người bạn đến dành ly rượu trên tay và uống hộ mình trước ánh mắt ngạc nhiên của các cô gái và cả của mình nữa,"bạn ấy" đã uống hộ khá nhiều.
    Mình ra về trước và sau này nghe bạn bè kể lại "bạn ấy" đã say và gục tại bàn sau khi mình về môt chút.       Mình muốn cám ơn "bạn ấy" thật nhiều và mình hiểu điều "bạn ấy" muốn nói với mình nhưng chưa kịp nói đã bị các cô gái kéo đi. Bạn ấy muốn mình vẫn hãy cứ là chính mình, hãy cứ uống nước lọc, hãy cứ giữ nét bình dị hiền lành của một cô gái miền Trung.
  "Bạn ấy" chính là sếp mới của mình, người Hà Nội.        

Thứ Ba, 23 tháng 9, 2014

Nhớ

Vậy là đã xa con hơn 365 ngày rồi. 
Nhớ con trai lắm!
Nhớ mỗi khi mẹ thơm vào má con thật mềm
Nhớ đôi môi con trai.. mà đỏ hồng như con gái
Nhớ đôi mắt “ Hàn quốc” ti hí cười thật hiền
Nhớ mùi thơm dễ chịu của con
....

Hồi nhỏ mỗi lần dẫn con trai ra công viên, mẹ giả vờ núp vào bụi cây làm con hốt hoảng chạy đi tìm mẹ: 
"Mẹ ơi, mẹ ơi... mẹ đâu rồi ?” Mẹ vừa ló ra là con đã ùa tới ôm chầm lấy mẹ.
Bây giờ con đã lớn, con đi xa, ba bốn ngày không có tin nhắn của con, mẹ lại hốt hoảng gọi: 
”Con ơi, con ơi... con đâu rồi ?“

Thương con đường mà con trai chọn xa xôi và đơn độc, con phải tự lo cho bản thân mình.

Em gái bây giờ lúc nào cũng bám theo mẹ.
Mẹ đi đâu...  “Mẹ ơi cho con theo với”
Ăn xong... “Mẹ ơi lên phòng cùng con”
Học bài ...”Mẹ ơi vào phòng học với con”
Sáng chở con đến trường, không khi nào con gái quên chìa má ra để chờ mẹ thơm lên má mình một cái, rồi mới thơm chào tạm biệt mẹ.


Mai này khi con gái lớn lên không biết có còn muốn cho mẹ theo cùng nữa không?

Phượng của mùa Thu


Phượng của mùa Thu


Tuổi Thơ

Mình nhớ lúc nhỏ nhà mình ở ngay sát một con sông.Hồi đó mình mới 6 tuổi và bắt đầu bước vào lớp Vỡ lòng. Hàng ngày cứ đến giờ, mình thường cùng bọn trẻ con trong xóm theo nhau lội qua sông này để đến lớp. Mùa Hè nước sông cạn bọn mình cởi quần ra và đội cả quần cả sách vỡ lên đầu rồi lần lượt từng đứa lội qua sông. Nước có khi ngang tới ngực. Cứ đứa này bắt chước đứa kia, chẳng biết sợ là gì (mà đã có đứa nào biết bơi đâu). Vượt qua bờ bên kia, mặc quần vào lại tiếp tục hành trình vất vả đến lớp. Đôi dép nhựa dưới chân không đủ để giữ cho bàn chân nhỏ bé tránh được cái nóng rát bỏng của bãi cát trơ trọi lưa thưa vài bóng cây. Cả bọn cứ núp dưới bóng cây này nghỉ một chút lại ba chân bốn cẳng chạy ù thật nhanh đến gốc cây kế tiếp. Đến gốc cây kế tiếp lại đứng xuýt xoa vì bàn chân bị nóng rát, nghỉ một chút  lại chạy ù tới gốc cậy kế tiếp nữa. Cứ thế rồi cũng đến được lớp Vỡ lòng. Lớp học vỡ lòng nằm giữa một bãi cát trắng, mái lợp bằng lá tranh hay cọ mình cũng không còn nhớ rõ. Tường được trát bằng bùn bên trong lộ ra những nan tre đan lại. Những tấm ván dài kê tạm được dùng làm bàn và hai thanh tre gác qua được dùng làm ghế. Vượt qua chặng đường dài để đến lớp nắn nót từng chữ o, chữ ơ mới thấy việc viết chữ thật sự khó khăn chứ con đường cả bọn đã vượt qua thì chỉ là chuyện nhỏ. Thế mà tiếng cười của bọn trẻ con tụi mình vẫn vang lên khanh khách rộn rã giữa đồi cát trắng mênh mông.
Mình đã hoàn thành Lớp vỡ lòng như thế để bước vào lớp 1 như bao đứa trẻ thời đó.

Đôi mắt ngày xưa

Bạn bè cùng lớp hồi cấp 1, cấp 2 thường hay kể vanh vách về ngày xưa nhưng riêng mình thì chỉ nhớ lờ mờ. Không biết hồi nhỏ mình có xinh không nhưng mỗi lần gặp lại bạn cũ, thao thao chuyện ngày xửa ngày xưa  đứa nào cũng nhắc đến “đôi mắt huyền”. Hồi đó lấy đâu ra máy ảnh để mà ghi lại “đôi mắt huyền”, chỉ nhớ mỗi lúc ngắm mình trong gương lại nhìn thấy hai hàng lông mi thật dài, thật đen và trên mí mắt lúc nào cũng ánh lên màu xanh, cứ như mắt của những cô văn công. Mình đã rất thích thú và ngạc nhiên khi phát hiện ra màu xanh  trên mí mắt ấy. Và dù vẫn chỉ là một đứa trẻ con, vô tư không vướng nổi buồn nào nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy ai cũng thấy nét buồn thật buồn. Mỗi lần nghe bạn bè bảo: Người có đôi mắt buồn sẽ có cuộc đời nhiều nước mắt, mình lại thấy nao nao, lo lắng.

 Thời gian dần trôi, màu xanh trên mí mắt biến mất từ lúc nào không biết, hai hàng lông mi cũng thưa dần, ngắn dần, đôi mắt không còn... huyền nữa và ...cả nét buồn trong ánh mắt ngày xưa cũng biến ...đi đâu mất.