Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

Những ngày cuối năm 2014

Những ngày cuối của năm 2014 trôi qua mang một màu xám. Màu xám của những đám mây âm u trên bầu trời, của những cơn mưa xối xả mịt mù không thấy cả lối đi. Cái gạt mưa chạy với tốc độ nhanh nhất mà vẫn không thấy đường để lái. Phải chăm chú căng mắt nhìn về phía trước để khỏi đâm vào ai đó cũng đang hối hả trốn chạy khỏi cơn mưa, cũng đang mịt mờ...

Ngày ngày mình đến nơi làm việc, như một cái máy không thể bấm nút dừng.Mình không cần biết đến đó để làm gì, để làm việc với ai. Tất cả như vắng lặng, yên ắng. Cái nơi mà mình vẫn chăm chỉ đến đó mỗi ngày, những ngọn cỏ non xanh hơn sau những cơn mưa, nó vươn cao xanh ngắt. Cỏ ngập tràn cả lối đi. Những bông hoa dại lấp ló dưới những đám cỏ um tùm. Có cả một vài bông hoa nụ tầm xuân tím biếc, những bông hoa mang nhiều ký ức tuổi thơ của mình. Tiếc là không thể bước vào để nâng những bông hoa nụ tầm xuân đang bị chìm trong đám cỏ dại vì sợ... rắn lục đuôi đỏ cắn.
Và đã lâu rồi không nhìn thấy anh chàng cắt cỏ cần mẫn giữa nắng hè, cầm cái máy cắt cỏ rà ... rẹt rẹt... Người ta cắt hợp đồng với anh ấy rồi.
Sáng sáng  mình vẫn đến, vẫn ngồi vào chiếc ghế quen thuộc, chăm chú nghiền ngẫm chiếc máy tính như để né tránh sự trống vắng xung quanh. Có những ngày phải bật nhạc thật to để cảm thấy như nơi đây đang ồn ào, đang náo nhiệt để cảm thấy đôi chân mình đang chạm xuống đất chứ không phải đang lơ lững. Sân bóng ngay sát nơi làm việc vẫn đông đúc người đến đá bóng, những cầu thủ áo xanh, áo đỏ, nhưng với mình họ như ở đâu xa lắm.

Những nhân viên mới vẫn chăm chỉ làm việc, vẫn chờ đợi những ngày lương. Đồng lương ít ỏi đối với gia đình họ, đối với con cái của họ. Họ đưa lên bàn mình đơn xin hỗ trợ tiền lương do làm thêm giờ. Nhưng mình làm sao quyết định được việc đó, mình trả lại ... . Mình lại hiểu thêm những mảnh đời, những số phận ...

Và vẫn cứ tiếp tục đi về nơi ấy...

" Đi về đâu hỡi em, khi trong lòng không chút nắng ? "





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét