Thứ Hai, 13 tháng 10, 2014

Riêng mình

Mới đầu tuần, giữa tuần.... xong đã thấy cuối tuần. Một tuần trôi qua ..một tháng rồi... một năm. Thời gian trôi qua thật nhanh.
Mới ngày nào còn háo hức bước về phía trước, mong thời gian trôi thật nhanh để biết được tương lai mình sẽ làm gì, mình sẽ đạt được điều gì. Còn bây giờ, vẫn trên con đường thời gian ấy nhưng mình bước về phía trước bằng những bước giật lùi. Mình không còn muốn nhìn về phía trước mà lại muốn ngoảnh lại để nhìn những gì đã qua. Hình như tất cả những gì đẹp nhất đã qua rồi....Và mong thời gian hãy chậm lại ... chậm lại.

Không cài chuông nhưng cứ 5h sáng mình đã tỉnh dậy. Cái thú ngủ vùi trong chăn nay không còn nữa mà tỉnh dậy mình đã muốn rời khỏi giường để đánh răng rửa mặt.Bước ra nhà ngoài, đẩy rộng cánh cửa và ngồi một mình lặng lẽ với không gian của riêng mình.Buổi sáng thật yên tĩnh. Mình thích nhắm mắt lại để cảm nhận được làn gió mát từ bờ sông thổi vào mơn man trên mặt, lướt qua người, luồn lách qua bàn tay, bàn chân.Cứ muốn nằm mãi thế. Rồi những tia nắng buổi sớm bắt đầu ló ra, ông mặt trời cũng từ từ nhô lên. Có ngày khuôn mặt ông tròn trĩnh đỏ hồng, xinh xắn e thẹn như một cô gái, nhưng cũng có ngày rực rỡ chói lòa như một chàng trai dũng mãnh. Mặt trời càng lên cao càng phản chiếu trên mặt sông những ráng vàng, ráng đỏ lung linh lung linh. Những con thuyền nhè nhẹ lướt trên sông, những mái chèo, những tay lưới ánh lên dưới nắng mặt trời. Tất cả đều trong yện lặng, nhưng có khi lại trong tiếng gõ ...cốc cốc xua cá của một anh chài lưới.

Đến khoảng tháng 9, khi trời bắt đầu dịu mát, không còn cái nóng oi bức của ngày hè, những chú cò trắng lại bay về đậu ven bờ sông, cò trắng về ngày càng nhiều, thỉnh thoảng có những con vạc đen. (Phải là con vạc không nhỉ ) Mình yêu những buổi sáng bình yên, ngồi ngắm đất trời mà thấy lòng thanh thản lạ.

Lo bữa ăn sáng cho cả nhà xong mình lại tiếp tục một mình trên con đường dài hơn 8km để đến nơi làm việc. Cái cảm giác ngồi một mình trong xe, nghe những bài hát của đài FM và nhìn những cảnh vật lùi nhanh hai bên đường cũng thật thú vị. Con đường vắng người nhưng cảnh vật hai bên đường thì tuyệt đẹp. Biển xanh, những con sóng nối đuôi nhau.... .Nhiều khi cười thích thú một mình vì cách dẫn hài hước của anh chàng MC trên đài.Con đường xa mà vẫn cảm thấy như gần.
Mùa mưa bão sắp đến rồi, không biết ngồi một mình lái xe trong mưa bão thì sẽ thế nào nhỉ.

Gia đình và cả công việc, tất cả đều đầy ắp những yêu thương.

Mình còn muốn tìm kiếm điều gì nữa? Điều mình muốn tìm có đem đến cho mình niềm vui như vậy không?
Hình như như vậy là đã quá nhiều. Hãy vui với những gì mình đang có.
Cười lên bạn nhé và bước tiếp trên con đường của riêng mình.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét